Chúng ta bị bỏ lại một mình để tự khám phá ra làm thế nào có thể liên lạc được với người khác, đặc biệt là những người khác giới vốn tương phản với chúng ta trong những nhu cầu và khao khát của họ, trong khi những gì mang tính lý thuyết mà chúng ta tự thực hành thường vẫn ở tình trạng mù mờ phát chán.Chúng ta là điều mà chúng ta thực hiện.Khi phải đương đầu với một người có xu hướng muốn tự tử, tôi hiếm khi cố gắng thuyết phục họ không làm điều đó.Thế thì cái gì vẫn còn lại? Đây là câu hỏi đáng phải suy nghĩ.Điều này giải thích cảm giác buồn chán quá mức được coi là đặc tính của thời đại chúng ta.Nhiều bậc phụ huynh sợ rằng họ sẽ không đáp ứng nổi nhiệm vụ, họ sẽ thất bại và con cái họ sẽ lầm lạc.và dùng quá nhiều từ «đáng nể».Nó thật là đẹp, đẹp vô song, đẹp không bút nào tả xiết; và giờ đây Thiên Đàng đó đã mất và tôi sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó nữa.Khi tín hiệu có mật độ cao tìm thấy, người ta bèn rót pháo trực tiếp tới đó.Nỗi đau thương là một chủ đề mà tôi phải biết rõ.
