Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình.Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.
