Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra.Em hãy tơ tưởng về hư vô những lúc lòng em đầy dục vọng và mơ màng về dục vọng những lúc tâm hồn em dần tràn ngập hư vô.Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
