Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.Bởi cô ta làm giáo viên.Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.Bạn cũng đang ganh đua với họ.Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.Không phải học con phải về đây ngay chứ.Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.