Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.Sai là vô trách nhiệm.Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.