Hoặc sẽ bắt mình quên.Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình.Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.
