Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.Nhiễm thói ấy mất rồi.Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực.Con sông trước mặt thật xanh và êm.Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.Tôi định kêu to hơn, lại thôi.