Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.Vận động điên cuồng và đầy khao khát.Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.Chúng là những kiệt tác.Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.