cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồnChả phải thở than gì.Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.Vậy ra là tại những lần như thế này.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn.Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.Cái đó làm bạn tỉnh ra.Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.Có phải tôi nói đâu.
