Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên.Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.Tôi cho chính nhờ thấu hiểu chân lý ấy mà tôi khác con heo nằm vũng bùn kia.Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:Y là một thành điên huênh hoang phát ghét, tìm được cái gì là xúc động đến nỗi bất mãn vì thấy sao cả thế giới không xúc động như mình.Nó mạnh tới nỗi có những người suốt đời sống để tìm hiểu thêm, mà vẫn luôn luôn bị nó lôi kéo đi và cứ trượt chương trình của mình hoài.Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn.Bạn hỏi ý kiến lý trí như vậy (nó không đòi tiền công đâu) và kết quả là lần sau, nếu món bò tái lại chín quá nữa thì bạn cũng rất bình tĩnh vui vẻ coi anh bếp như bạn bè và nhã nhặn yêu cầu anh ta cẩn thận hơn một chút.Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa.