Con chẳng mong được trông cảnh xa xa.Rồi tôi toan kiếm việc tại một nhà chuyên chở mà không được.Sao tôi không noi gương ông già Walt Whitman mà thản nhiên như loài cây, loài thú trước những cảnh tối tăm, đói lạnh, dông tố?Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi.Ai đáng trách trong đó? Mấy đứa con ư? Đã đành; nhưng người mẹ chúng còn đáng trách hơn.Trước kia tôi kiếm 20.Trong bảy năm đầu, tôi không nhận được bức thư nào của má hết.Tôi không hiểu những bí mật của tôn giáo và sự tụng niệm, nhưng cũng không phải vì vậy mà tôi không hưởng được một đời sống êm đềm hơn, sung sướng hơn do tôn giáo mang lại.Nhưng xin đừng, trừ phi bạn muốn đọc để tiêu khiển.Trong bốn gia đình, chỉ có tôi là đàn ông.