Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Dù biết là tạm thời thôi.Với họ, viết không có tị ti nào là học.Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.Chẳng có gì để thấy xót thương.Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Người yêu càng quí chứ sao.Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
