Nhưng bác nói: Bật dậy nào.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.Tôi cũng có dự định ấy.Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả.Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.Tôi thì cất lại trong đầu.Mỗi con người trong Loài Người.Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm.