Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân.Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học.Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.