Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.Có lẽ là phim hình sự.Định kiến tàn sát sự phong phú.Bác nói chuyện với cháu.Nhưng nó không còn ở đó.Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.