Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.Nhưng những thứ đó hơi hiếm.Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó.Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.