Chàng vui mừng nhảy lên chú ngựa trắng nhanh chóng hướng về vùng đất của những chú bò lùn mười hai chân.Mất hết gần một ngày, cuối cùng Nott cũng tìm gặp được ông ta.Sid dần dần chìm vào giấc ngủ.Còn với những ai dám tin, dám tạo ra các điều kiện của sự may mắn thì họ không tin vào những điều may rủi.Chàng biết là cơ hội này rất mong manh nhưng ít nhất chàng cũng đang làm một điều gì đó có thể cải thiện được tình hình.Bàn tay ông đang chuẩn bị sập cái cửa đá ngăn cách ông với thế giới bên ngoài, thế nhưng ông vẫn trả lời Sid:Ánh mắt cương nghị của chàng như bừng sáng lên hơn bao giờ hết:Thần Ston không thể nào nhìn được cười, bà cười mãi không dứt:Nhận ra Nott, anh mừng rỡ:Chàng thầm nghĩ: "Trong quá khứ chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này thì đâu có nghĩ là trong tương lai nó sẽ không thể mọc lên được đâu.
