Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.Chứ không phải hắn leo lên giời.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.Bố bảo: Đáng xem thật.
