Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.