Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.Họ vốn là những người khá nhạy cảm.Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.