Tôi và thằng em lại về.Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.Khóc cho vài năm tích tụ.Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?